Bá Nguyên First Fansite In VietNam

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Bá Nguyên First Fansite In VietNam

Idol: Bá Nguyên Fan Club: LK (Liêm khiết)


+2
SRin
♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
6 posters

    [Longfic] Loving You Blindly

    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty [Longfic] Loving You Blindly

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Sat Oct 16, 2010 9:30 pm

    -Author: ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    -Rating: [G]
    -Disclaimer: nhận vật không thuộc về tác giả
    -Category: Romantic
    -Pairing (Nếu có): Nấm Dừa

    Đây là 1 fic mình tự làm lấy nhân vật tự truyện theo lời thoại của Dừa. Vì đây là fic mình nghĩ ra nên sẽ không có chút gì giống với đời thực chỉ là mượn tên hai nhân vật là Nấm và Dừa ( Nhắc lại không có liên quan đến đời thực chỉ mượn tên).À quên là sống theo Tây ạ.
    Mời các bác thưởng thức và đừng ném đá em :twisted:
    [b]Loving You Blindy
    Chapter 1
    Tôi, khi đó 11 tuổi, vào cái năm đám cháy xảy ra.

    Gia đình tôi gồm bố, mẹ và tôi, sống trong một trang trại nhỏ ở ngoại thành, cách thành phố Chicago khoảng một dặm. Nhưng trong một dặm đó, chúng tôi lại chẳng có lấy một hàng xóm nào cả. Vào một ngày, mùng 5 tháng 8 năm 2003....

    Tôi đạp xe từ trường về nhà như mọi ngày, hối hả trên con đường quen thuộc, leo lên ngọn đồi nơi tôi lại có thể thấy căn nhà của mình. Nhưng căn nhà đã biến mất. Tất cả chỉ còn lại phần móng với những bức tường vỡ và những tro tàn còn bốc khói ngút. Vài ngọn lửa vẫn đang cháy, dù không còn dữ dội.

    Không chỉ có thế, tôi thấy hai hình hài đã cháy thành than !

    Tôi kinh hãi gào thét và đạp xe trở lại phố, gõ cửa căn nhà đầu tiên tôi thấy, và hoảng loạn xin bà cụ chủ nhà cho dùng nhờ điện thoại. Bà ấy cho phép và ngay lập tức tôi bấm số 911.

    Vậy là, tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi …

    Đó là 2 năm về trước. Giờ tôi đã 13 tuổi, và đang sống cùng một vị bác sĩ điển trai, Dâu Cullen, ở Chicago. Tháng trước, chú ấy vừa mới lấy cô Py, và họ thực sự là một cặp quá đẹp đôi. Nghe nói họ gặp nhau khi cô Py bị gãy chân vì ngã từ trên cây xuống khi đang cố với tới con mèo.

    Vậy là “bố” Dâu 23, còn “mẹ” Py khoảng 25,26 tuổi. Chúng tôi sẽ chuyển tới Forks trong hai ngày tới và họ sẽ nhận nuôi thêm một đứa nữa khi chúng tôi tới nơi Tôi nhớ tên chị ấy là Mýa, 15 tuổi. Bố mẹ chị ấy chết trong một tai nạn máy bay. Vậy nên có thể chúng tôi sẽ có điểm chung nào đó.

    Tôi đã ở với bố Dâu được 1 năm rưỡi rồi. Tôi chỉ phải sống trong chế độ chăm sóc trẻ mồ côi có 6 tháng là đã được được nhận nuôi, thật may mắn làm sao...

    Nhưng tới giờ, tôi vẫn chưa thể thực sự đối mặt với một sự thật rằng bố mẹ ruột của tôi đã mất. Rằng họ sẽ không quay trở lại. Tôi luôn tự nói với mình một điều khác. Có thể là họ đã tới châu Âu và sẽ không trở về trong nhiều năm tới. Hoặc có thể là họ chỉ… trốn đi đâu đó và xem tôi sẽ xoay xở như thế nào thôi.

    Có thể… bố mẹ sẽ quay trở về.

    Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, tôi biết rằng họ sẽ không về với tôi . Nhưng kể cả điều đó cũng không thể ngăn tôi viện dẫn ra đủ lí do để tự lừa dối mình.

    Có lúc, đó là một dấu hiệu khiến tôi chú ý. Nó khiến tôi choàng tỉnh và suy nghĩ mãi về nó. Và có lúc lại xuất hiện những khuôn mặt trong ngọn lửa hoặc những con người ám ảnh trong giấc mơ của tôi. Dù gì, thì họ cũng đã chết.

    Tôi chỉ còn là một đứa trẻ đau khổ và cô độc. Dâu biết điều đó vì chú ấy đã cố gắng hết sức có thể để làm một người cha gần gũi. Nhưng chú lại không hề bắt tôi phải gọi chú là “bố” hay gì cả. Chú ấy biết điều đó có thể còn làm tôi khủng hoảng hơn nữa...

    Tôi đứng dậy khỏi cái bàn trống trơn và lên phòng tôi ở tầng hai. Trong phòng chỉ còn lại chiếc túi ngủ và một vali nhỏ đựng đồ thiết yếu.

    Cũng không có vẻ là tôi phải chuyển nhà quá nhiều. Tôi đã chuyển khỏi Chicago sau khi bố mẹ tôi mất, và chúng tôi tới ở gần Rochester, New York. Đó là nơi Mýa sống, dù vậy, chúng tôi cũng vẫn sẽ chưa gặp chị ấy cho tới khi đến Forks. Hoặc ít nhất là tôi chưa gặp. Dâu và Py đã nói chuyện với chị ấy rất nhiều rồi.

    Tôi tự hỏi Mýa sẽ là một người chị thực sự hay chỉ là một kẻ khù khờ đây. Dâu nói rằng chị ấy đã phải chịu đựng một quá khứ bị hành hạ . Tôi không hề nghi ngờ những điều bố nói ,có thể là bố đang cố tỏ ra không chú ý đến điều mà tôi đang nghĩ .

    Nhưng tôi biết là bố đã để ý. Bố đã điều trị tâm lý cho tôi trong 6 tháng, nhưng tôi vẫn khủng hoảng mỗi lần tôi gặp phải ác mộng. Tôi sẽ gặp một bác sĩ tâm lý khác ở Forks, nhưng cũng sẽ vẫn vậy mà thôi. Dâu cũng luôn giúp đỡ tôi khi tôi không ở bệnh viện, nhưng giá mà nó giúp tâm trạng tôi khá hơn được. Có thể là một vài lần, nhưng không phải lúc nào cũng có tác dụng. Đôi khi, thật đau đớn khi thấy một ai đó lâm vào tình cảnh còn tồi tệ hơn mình. Và đôi khi, điều đó cũng khiến tôi thấy mình đã thực sự may mắn như thế nào.

    Tôi liếc nhanh qua cái đồng hồ. Đã gần 10 giờ rồi. Tôi nghĩ cũng đã đến lúc phải đi ngủ để lấy sức giúp Carlisle dọn đồ lên xe tải chuyển nhà vào sáng mai. Tôi chui vào chiếc túi ngủ và tắt ngọn đèn duy nhất trong phòng.

    Khoảng 6 giờ 30 thì tiếng chuông báo thức om sòm đánh thức tôi dậy. Tôi tóm lấy cái túi nhỏ đựng đồ rồi tiến vào buồng tắm.

    Làn nước nóng dễ chịu chảy trên lưng. Tôi thở dài, để nước cuốn trôi mọi phiền muộn. Xong xuôi, tôi lau sạch mái tóc rối màu đồng và làn da vốn trắng bệch của mình . Mọi người đều tưởng tôi là con ruột của Dâu, vì bố, mẹ Py và tôi đều có cùng một màu da.

    Tôi mặc quần áo và trở lại phòng. Tôi tìm chiếc điện thoại ENv2 của mình và xem lại lịch trình cho ngày hôm nay. Vì một vài lí do, tôi bị ám ảnh với việc chắc chắn rằng mọi việc mình làm trong ngày phải được lên lịch cẩn thận.

    Hôm nay là ngày mùng 2 tháng 9 năm 2006. Sinh nhật lần thứ 14 của tôi sẽ là vào tháng 6. Chính xác là ngày 20. Tôi xuống nhà để ăn sáng và tập piano một chút trước khi bắt tay vào việc dọn đồ cùng bố. Chúng tôi có một chiếc piano trắng đẹp tuyệt, nhưng giờ thì nó đã tọa lạc trong ngôi nhà lộng lẫy chúng tôi mua ở Forks rồi.

    Phòng của tôi sẽ là căn phòng có bức tường kính lớn có thể nhìn thâu suốt ra phía bờ sông, Rosalie ở căn phòng bên kia hành lang, còn Dâu và Py sẽ ở phòng tầng trên. Đó là một căn nhà với 8 phòng ngủ, một phòng làm việc và rất nhiều phòng khác nữa. Bên ngoài nhà được sơn màu trắng toát và mang hơi hướm của thời Nữ hoàng Victoria. Căn nhà khá là hiện đại so với độ tuổi 200 của nó, nhưng Py sẽ phục chế lại để nó mang vẻ tuyệt mĩ cổ xưa . Tôi không hề có chút nghi ngờ rằng liệu mẹ có thể làm được điều đó. Mẹ Py là một nhà thiết kế tài năng và mẹ vẫn hay phục chế nhà cổ vào thời gian rỗi của mình.

    Cho tới cuối ngày, tôi chất mọi thứ trong nhà vào trong xe tải. Còn vài thứ bỏ lại trong nhà là 3 cái túi ngủ, một cái lò vi sóng cùng 4 đĩa đồ ăn sẵn, quần áo và đồ dùng trong phòng tắm. Chúng tôi sắp sẵn sàng để lên đường rồi.

    Chúng tôi để mấy chiếc túi ngủ trong phòng khách rộng rãi để nghỉ ngơi, rồi Dâu tắt bỏ đèn. Tôi trằn trọc độ 15 phút rồi thì cũng để giấc ngủ cuốn lấy mình.

    Py lay tôi dậy lúc 4 .30 sáng hôm sau. Tôi dậy, đi tắm rồi chui vào xe ô tô. Ở ghế sau đã có sẵn chăn và gối để tôi có thể ngủ trên đường đi

    Tôi lại chìm vào giấc ngủ, và trước khi tôi nhận thức được điều đó, mẹ Py đã gọi tôi dậy.
    “Dậy ăn đi con” Mẹ bảo.

    Tôi ngáp rồi dụi mắt trước khi nhìn ra cửa sổ, trông theo cảnh sắc bên ngoài nhòe đi vì tốc độ. Tới tối thứ sáu chúng tôi mới tới Forks. Vậy là, tôi vẫn phải ngồi trên xe thêm 44 tiếng nữa. Chúng tôi đã đi 18 tiếng ngày hôm nay, sẽ tiếp tục 12 tiếng vào ngày mai và cuối cùng là 14 tiếng vào thứ năm.

    Tối muộn hôm đó, cuối cùng chúng tôi cũng tới được khách sạn. Tôi ngủ ở giường đơn, còn bố Dâu và mẹ Py ngủ ở giường đôi. Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, mông lung giữa nhưng suy nghĩ về những điều đang chờ phía trước.
    To be continue



    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Loving You Blindly

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Sat Oct 16, 2010 9:37 pm

    Chapter 2
    Chúng tôi một lần nữa rời khách sạn lúc 4:30 và Dâu bắt đầu lái xe để đưa chúng tôi tới ngôi nhà mới. Tôi không thể nói chính xác rằng tôi hào hứng. Ở trên xe thật sự rất chán, tôi chỉ biết quanh quẩn hết đọc sách lại lôi iPod ra nghe nhạc, rồi xem phim, chơi game. Nhưng dù tôi có làm gì thì thời gian vẫn trôi qua thật chậm.

    Khi chúng tôi đi qua tấm biển đề “Chào mừng đến với Forks” thì tôi đang nghe “Viva la Vida” của nhóm Coldplay. Những cánh rừng tươi tốt ngập tràn trong một màu xanh tuyệt đẹp, những cây cổ thụ và dương xỉ như bao bọc lấy con đường chúng tôi đang đi. Chúng tôi đi qua thị trấn và vẫn tiếp tục đi trên con đường bằng phẳng. Khi gần tới con đường mòn cách Forks khoảng ba dặm thì rừng xanh như lại bao bọc lấy chúng tôi. Dâu rẽ vào và chúng tôi đi tiếp thêm khoảng Ba dặm nữa. Tôi cá chắc là xe bus chẳng hơi đâu mà luồn lách tới tận chỗ này.

    Nhưng thế cũng chẳng có vấn đề gì. Tôi đã quen đi xe đạp rồi. Thực ra, tôi trông lớn hơn những đứa con trai khác ở trường cũ. Tôi không chỉ có một đôi chân khỏe mà phần trên cơ thể tôi cũng khá vạm vỡ. Nhưng dù trông tôi có vạm vỡ thế nào thì tôi thật sự vẫn rất gầy. Đa số mọi người đều không nghĩ là tôi khỏe đến thế cho tới khi họ thấy tôi làm việc. Đã có lần tôi đạp xe tới năm mươi sáu dặm để gây quỹ cho bệnh viện nơi Dâu làm việc tại Rochester. Sáu dặm chẳng là gì !

    Cuối cùng điều tôi chờ đợi cũng đã đến. Tôi không thể nói một lời nào khi nhảy xuống khỏi xe, vì quá kinh ngạc. Căn nhà của chúng tôi có hàng hiên được sáu cây tuyết tùng thuộc vào hàng cổ thụ che chắn xung quanh và tôi còn có thể thấy cả dòng sông xinh đẹp ở phía sau nữa. Bố mẹ bước ra khỏi xe trong im lặng, tôi có thể nói rằng Py đang gần như bùng nổ trong niềm hạnh phúc.

    Tôi là người đầu tiên bước vào căn nhà và thấy bức tường phía sau đã được thay thế hoàn toàn bằng kính. Dâu và Py đã tới đây vào tháng 5 nên Py hoàn toàn có đủ thời gian để dỡ đi 3 bức tường nhằm biến tầng trệt thành một phòng rộng với những bức tường giản dị sơn màu trắng và kem. Đồ đạc của chúng tôi hầu hết đã ở đây và được sắp xếp đâu vào đó. Thứ duy nhất có màu sắc rực rỡ trong phòng là mấy chiếc gối màu trắng với những sọc màu đen nổi bật, chúng làm cho căn phòng trở nên hiện đại và hợp thời hơn.
    Tôi cười và hăm hở đi lên tầng để xem phòng của mình. Dâu và Py đã quyết định làm tôi bất ngờ bằng cách giữ bí mật việc họ đã trang trí phòng của tôi.

    Căn phòng thật sự hoàn hảo với một màu vàng dịu hoàn toàn hợp rơ với tấm thảm. Trong phòng còn có một chiếc giường sắt màu đen được trải khăn màu vàng và một cái ghế sofa bằng da trông như được nhập khẩu từ Ý vậy. Mà cũng có thể là thế thật. Nhưng thứ tôi thích nhất không phải là giường hay ghế sofa mà chính là thứ được treo trên tường.

    Cả 3 bức tường của căn phòng đều không có cửa sổ mà thay vào đó là những giá sách cao từ sàn tới trần chứa đầy sách và đĩa CD. Dù rằng CD mới là thứ chiếm phần nhiều.Tôi yêu âm nhạc. Tất cả mọi thể loại, ngoại trừ Techno (một loại nhạc dance điện tử). Nó cũng được nhưng tôi chỉ đơn giản là không thích.

    Giờ đã là 8h. Tôi quyết định mang các hộp của mình lên phòng và mở các hộp đựng quần áo trước. Dâu và Py đã ra sân bay để đón Mýa nên tôi đi thật nhanh và yên lặng vào phòng của chị ấy. Căn phòng khá đẹp với tường được sơn 2 màu đỏ và trắng và giường thì được trải khăn trắng với những chấm bi màu đỏ. Tủ quần áo thì đầy ắp những quần áo Py đã mua cho chị. Tôi nhận thấy rằng chị có lẽ phải gầy và cao thì mới mặc đồ có cỡ 2 và những cái quần jeans với nhãn “Longer”.

    Dự định làm một điều gì đó để chào mừng Mýa, tôi đi vào phòng làm việc và tìm một tấm card. Tôi viết vài dòng, cho vào trong phong bì, rồi nhìn đồng hồ một lần nữa. Dâu và Py sẽ trở về cho đến 10: 30 và giờ đang khoảng 8:50.

    Tôi lấy xe đạp của mình ra khỏi cái garage 5 chỗ của Dâu và đi vào thị trấn. Tôi đã để lại lời nhắn rồi, để phòng trường hợp mọi người về sớm.

    Cửa hàng hoa ở trung tâm thị trấn, kế bên cửa hàng bán đồ dùng cho các bữa tiệc. Một số người tò mò đưa mắt nhìn theo . Có lẽ do tôi là người mới của một thị trấn nơi mọi người đều biết nhau.

    Bước vào Cửa hàng hoa của Mimi, tôi chọn một bó hoa gồm những bông hồng trắng, đỏ và vàng rồi trả tiền bằng khoản tiên tôi kiếm được khi chơi piano cho vài đám cưới. Bạn sẽ không thể tin được rằng có bao nhiêu cần người chơi piano tại đám cưới, đến nỗi họ chấp nhận thuê một thằng nhóc mới vừa đủ tuổi vị thành niên như tôi.

    Ôm đóa hồng một cách cẩn trọng, tôi vào cửa hàng bán đồ cho các bữa tiệc để mua một băng-rôn và một ít bóng bay. Rồi tôi đạp xe về nhà với mọi thứ nằm trrong giỏ xe.
    Tôi treo cái băng-rôn bằng cách đứng trên chiếc ghế trong phòng khách, trước khi thổi bóng bay và dán chúng lên trần. Mọi thứ trông cũng khá ổn nên tôi quyết định sẽ chơi piano trong lúc chờ đợi.

    Tôi bước tới chỗ chiếc piano tuyệt đẹp được tôi đặt tên Elizabeth theo tên mẹ tôi, người đã dạy tôi chơi đàn. Đầu tiên, tôi khởi động rồi bắt đầu chơi bản mà Py thích. Đó là một bản khá phức tạp nhưng không phải với tôi, vì tôi chính là người viết ra nó. Bản này dịu dàng và du dương ở một số chỗ, vui tươi ở những chỗ còn lại. Sau đó là một bản buồn được ra đời từ những hồi ức về bố mẹ tôi. Tiếp đó là bài tôi viết để ca ngợi tấm lòng nhân hậu của Carlisle.

    Tôi đã không nghe tiếng cánh cửa mở ra vì đang chìm đắm trong thế giới của mình. Nhưng rồi sau đó, tôi nghe tiếng Py nói chuyện với Mýatôi. Tôi quay lại và thấy người chị của mình, lần đầu tiên.

    Chị thật sự rất đẹp với mái tóc vàng gợn sóng dài tới lưng và đôi mắt xanh sắc sảo. Dáng người chị cao và mảnh khảnh, giống như những gì tôi đã tưởng tượng. Gương mặt chị đỏ dần lên khi thấy những thứ đồ trang trí tôi làm.

    Tôi mỉm cười với chị và đứng dậy, giấu bó hồng sau lưng mình.

    “ Chào” tôi nói “ Em là DừaMasen hay là Cullen, tùy ý chị.Chị đáo lại bằng 1 nụ cười chân thật “chị là Mýa Hale hay h là Cullen rồi thì phải”

    Chúng tôi bắt tay và tôi chìa bó hồng ra. Gương mặt Mýa nên nhợt nhạt và nụ cười thì héo đi trước bất ngờ tôi dành cho chị.

    “Ôi” tôi lắp bắp “ Liệu em có làm gì…?”

    “ Ôi, không đâu” chị nói, thoát khỏi sự ngỡ ngàng “ Chỉ là… Chị sẽ không trách em đâu. Em không biết. Không sao đâu. Cảm ơn em nhé”

    Gương mặt chị hồng hào trở lại và chị nhận những bông hồng của tôi bằng một cử chỉ hết sức thanh nhã. Dâu,Py cười tự hào, dù rằng dường như vẫn có vẻ lo lắng.
    Tôi đề nghị được đưa Mýa lên phòng và chị chấp nhận, với thái độ rất lịch sự. Chúng tôi lên tầng và bước vào căn phòng ngủ sáng sủa của chị. Chị thở hổn hển và một thoáng hạnh phúc hiện ra trên gương mặt chị. Mýa đi về phía tủ quần áo, mở ra và nhìn vào bên trong.

    “ Đây là điều tuyệt nhất mà chị từng có được” chị thì thầm. Và rồi, những giọt nước mắt lăn dài trên má chị. Tôi mỉm cười. “ Nhân tiện, hãy gọi chị là Mýa nhé. Như thế ngắn hơn”
    Tôi gật đầu, và bất ngờ, chị ôm chầm lấy tôi. “ Vậy” Mýanói “ giờ chúng ta là người một nhà rồi nhỉ?”. Tôi nhún vai. “ Có lẽ vậy. Chị đừng khó chịu nhé, em chỉ muốn biết thôi. Sao chị lại không vui khi thấy những bông hồng vậy?”

    Chị thở dài. “ Bố mẹ chị luôn bận công việc nên chị được một người bạn của bố chị chăm sóc. Con trai ông ấy luôn tặng chị hoa hồng và rồi sau đó…”. Chị ngừng lại, nhưng tôi đã nhận ra vấn đề.

    “ Ồ” tôi nói, rất khẽ “ Em thật sự xin lỗi. Em không biết. Em chỉ biết tên chị là Mýa và…”
    “ Không. Những bông hồng ấy thật sự làm chị vui đấy” Chị sửa lại, đặt bàn tay mềm mại của mình lên tay tôi. Và tôi nhận ra là chúng tôi có cùng màu da với nhau.

    “ Hey” tôi nói, một nụ cười đang nở rộng trên khuôn mặt tôi “ Da chị cũng nhợt nhạt như da em này”. Chúng tôi cùng cười phá lên.

    Tôi dành thêm 2h nữa để nói chuyện với Mýa trong phòng chị cho đến khi Dâu và Py nhắc chúng tôi đi ngủ. Chúng tôi còn phải dự buổi tiệc chào mừng ở bệnh viện vào ngày mai.

    Urgh. Người mới tới. Đây sẽ là một tuần hết sức “yên bình” đây.
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Loving You Blindly

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Sat Oct 16, 2010 9:51 pm

    Chapter 3
    Đó là vào ngày thứ 6( cảm ơn Chúa !), nhưng tôi và Mýa vẫn phải đi học. Sau đó chúng tôi sẽ đến tiệc chào mừng ở bệnh viện. Mọi thứ làm tôi thật khó xử.

    Trước hết, với những người kia, hôm nay là ngày cuối tuần hay sao vậy !!?? Thứ hai, có vẻ tất cả bọn họ đều biết nhau. Tôi cảm nhận được điều đó qua cách họ vô tư chào hỏi, đùa giỡn cũng như cách họ nhìn chúng tôi ngạc nhiên. Thế nên mýa với tôi quyết định là sẽ luôn đi cùng nhau bất cứ khi nào có thể, đặc biệt là giờ ăn trưa.

    Tôi căng thẳng kiểm tra lại để chắc chắn mọi thứ cần thiết đã ở trong ba lô.

    Tôi đã cố thuyết phục bố Dâu để chúng tôi tự đi bằng xe đạp hay gì đó cũng được, nhưng Mýa không có xe. Với lại, đạp xe sẽ làm đôi giầy đắt tiền của chị ấy ướt mất.

    Thật đúng là con gái…

    Dù sao, cũng nhờ Mýa nhất quyết không chịu đi xe đạp, bố Dâu sẽ đưa chúng tôi tới trường bằng chiếc Mercedec đen bóng. Với tôi thế cũng ổn, nhưng tôi vẫn mong là 3 tháng nữa, khi Rose đủ 16 tuổi, chị ấy sẽ lấy bằng và chúng tôi sẽ tự lái xe lấy hơn...

    Dâu đưa chúng tôi tới trường. Khi chúng tôi bước tới khu văn phòng của trường trung học Forks, mọi người quay lại và nhìn chúng tôi chằm chằm.

    Tôi sẽ phải học trên một lớp-lớp 8 dù chưa đủ tuổi. Mýa là học sinh năm đầu- lớp 9. Trường trung học Forks kì lạ ở chỗ là có cả học sinh lớp 7 và lớp 8 học cùng với những người của cấp học cao hơn .

    Chúng tôi vừa sóng bước cùng nhau tới văn phòng vừa cố hiểu xem là chúng tôi đang đi đâu thì ngay sau đó, một nhóm 3 người dừng lại trước chúng tôi.

    "Ê," anh chàng to con nhất lên tiếng. "Sao trông lơ ngơ thế, ma mới hả, có cần tụi này giúp gì không ?"

    Mýa mỉm cười làm hắn ta sững sờ trong giây lát. "Vâng, bọn em sẽ rất cảm kích nếu có ai đó giúp. Nhân tiện, em là Mýa. Còn đây là em trai em, Dừa." Trong một giây, tôi đã rất ngạc nhiên khi chị ấy gọi tôi là em trai. Rồi thì tôi sực nhớ đúng là giờ chúng tôi đã là người một nhà .

    Họ cười với chúng tôi và tự giới thiệu. Nữ 15 tuổi, học sinh năm đầu, Chuối -chàng to con ban nãy 15 tuổi rưỡi, bằng tuổi Mýa và cuối cùng là cô bé nhỏ như cái kẹo, Rơm, 14 tuổi, học lớp 8 giống tôi.

    May mắn thay, Rơm có cùng tiết học đầu với tôi. Chúng tôi tán gẫu trên đường tới lớp.

    "Vậy…," Rơm mở lời. "Bạn đến từ đâu vậy ?"

    Tôi mỉm cười. "Mình sinh ra ở Chicago, sau đó mình chuyển tới Rochester,rồi New York, và giờ là tới đây."

    "Sao bạn lại rời khỏi Chicago?" Rơm có vẻ thực sự tò mò. "Mình nghĩ ở đó rất đẹp mà."
    Thật khó để giải thích. "Ờ… bố mẹ mình chết ở Chicago nên bố nuôi mình quyết định là mình nên rời khỏi đó và tới một nơi nào khác. Rồi thì bố Dâu của mình nhận được công việc ở đây."

    Mắt cô nàng mở căng. "Không thể nào! Bạn cũng là trẻ mồ côi ư ? Thế còn Mýa ?"

    Tôi gật đầu trước khi để ý tới câu nói của cô bạn. "Bạn nói “cũng” là sao?'"Tôi hỏi.
    Rơm bối rối. "Ừm, bố mẹ của Nữ, Chuối, và mình mất trong một tai nạn ô tô vài năm trước. Bọn mình đang ở với bạn bọn mình, Nấm và bố bạn ấy, cảnh sát trưởng Swan trong khi chờ người nhận nuôi bọn mình. Nhưng giờ Nấm đang đi Canada với bố để thi đàn piano hay gì gì ấy."

    Tôi gật đầu, biết chính xác về điều cô bạn vừa nói. Đó là một cuộc thi đàn quốc tế được tổ chức trong tuần này. Chắc Nấm phải giỏi lắm. Tôi đã định nói bố Dâu cho tôi tham gia, nhưng chúng tôi lại bận chuyển nhà.

    Chúng tôi im lặng trong suốt quãng đường còn lại tới lớp, và ngồi cùng nhau trong giờ. Rơm để tôi thả mình vào những suy nghĩ riêng tư nhưng thỉnh thoảng vẫn khẽ liếc sang tò mò . Tôi thấy buồn cười một chút về điều đó !

    Thời gian còn lại của buổi sáng chỉ toàn là những cái nhìn chằm chằm, những lời xì xào bàn tán và tự giới thiệu. Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, tôi ngồi cùng Mýa, Nữ,Chuối, và Rơm. Có vẻ như Mýa đã kể cho những người còn lại hoàn cảnh của chúng tôi, nên chúng tôi ngồi bàn luận về mặt tốt và mặt xấu của một cuộc sống thiếu cha mẹ.
    Nhưng tôi không thể nào không để ý tới những lời bàn tán về Nấm . Cô ấy có vẻ rất nổi tiếng ở đây. Bỗng nhiên tôi tự hỏi không biết bao giờ thì chúng tôi được gặp cô ấy. Cô ấy có tốt bụng không ? Liệu cô ấy có chấp nhận bọn tôi ?

    Rồi tôi quyết định không nghĩ ngợi lung tung nữa mà tiếp tục hòa vào câu chuyện với những người bạn mới quen. Họ đang cười lăn lộn trước câu chuyện của Hột Dưa, về nỗi “kinh hoàng” khi phải lớn lên cùng Rơm. Tôi không để ý lắm nhưng cũng biết được nguyên nhân là do đồ trang điểm và váy áo. Phần còn lại thì tôi có thể tưởng tượng ra được.
    Tiết học sau giờ ăn trưa là tiết sinh học. Cộng sự của tôi nghỉ học, nên tôi thực hành một mình. Tôi đoán đó là Nấm, ít nhất thì mọi người cũng nói vậy.

    Phần còn lại của ngày thì thật quá buồn tẻ. Bố Dâu đưa Mýa và tôi về nhà thay quần áo để dự tiệc.

    Đó là một bữa tiệc trang trọng, nên mẹ Py bắt tôi mặc quần dài đen và áo có khuy cài đằng sau. Mýa - xinh đẹp và xa xỉ lướt ra khỏi phòng trong bộ váy ôm xòe dần xuống phần chân váy và mang giày cao gót. Bộ váy hở vai, bằng lụa mượt mà, ánh lên màu sắc hòa hợp hoàn hảo của màu xanh dương và xanh lục. Chị ấy thật đẹp, một vẻ đẹp chững chạc của người chị. Cũng chỉ vì cái vậy mà chị ấy bắt tôi phải hộ tống.

    Mẹ Py cũng diện một bộ đầm. Nó màu đen, trông vừa trẻ trung vừa già dặn. Tôi chỉ có thể nói là nó mang đầy chất … Py. Mẹ còn đang trong độ tuổi đôi mươi, nhưng lại có thể tạo cho mình một vẻ chững chạc và từng trải của một người mẹ.Dù vậy mẹ vẫn ăn mặc hợp tuổi và đẹp hơn hầu hết những phụ nữ trung tuổi khác.

    Cuối cùng là bố Dâu. Bố là người mà người khác phải ngước nhìn. Có lẽ bố là bác sĩ trẻ nhất ở đây, và có khi là giỏi nhất. Hôm nay, bố Dâu mặc một bộ vest đen tuyền.
    Chúng tôi lên xe hơi và tới buổi tiệc. Tất cả mọi người đều mặc lễ phục, nên chúng tôi ngay lập tức hòa vào với họ. Rất nhiều người bàn tán về Nấm Swan, về giải thưởng mà cô ấy giành được hôm nay. Ngày mai, cô ấy sẽ trở về.

    Thực sự, tôi không thể chờ đến ngày mai. Tôi sẽ làm tình nguyện ở bênh viện. Tôi yêu điều đó, như tôi đã nói rồi đấy.

    Tôi mải miết suy nghĩ về điều đó cho tới khi một phụ nữ, trông có vẻ như một y tá, tiến tới tôi.

    Bà ấy véo má tôi, hệt như cách cụ Chúi làm với tôi khi bà còn sống.

    "Ôi, chẳng phải bé trai này rất đáng yêu sao?" bà trầm trồ . Ừ..grừ, ghê quá. Đây là một trong những lí do mà tôi ghét mọi người. Tôi không thích bị bẽ mặt như thế này, nhưng chỉ vì vẻ đẹp trai hiếm có khó tìm của tôi, tôi thường xuyên vướng vào nó.

    Tôi cố gắng hết sức để không cười khi nói chuyện với bà, như một người lớn thực thụ.

    Nhưng bà xử sự như thể tôi mới lên 5 vậy !

    Cuối cùng, tôi viện cớ để giải thoát cho mình và đi tìm Mýa. Ồ, hiển nhiên rồi, chị ấy đang mải quyến rũ một gã trai 20 tuổi- người không hề biết tuổi thật của chị ấy kìa. Tôi lướt qua và lườm chị ấy một cái. Chị lè lưỡi với tôi khi anh ta không để ý và khẽ khúc khích cười .

    Tới khi bữa tối sẵn sàng, gã đã buông tới 5 lời tán tỉnh và cho Mýa số điện thoại . Tôi đảo mắt rồi kéo chị trở lại để ăn tối. Chị nhăn nhở cười với tôi rồi hai đứa cùng rũ ra cười ngặt nghẽo, làm mọi người quay lại nhìn chòng chọc khó hiểu.

    Chúng tôi ngồi cùng nhau và nói về những truyền thống thời thơ ấu trong suốt bữa ăn. Tới khi kết thúc buổi tối, nhà Cullen đã chiếm được cảm tình của hầu hết mọi người ở Forks. Thêm nữa, Dâu đã làm hơn nửa số y tá liêu xiêu vì vẻ ngoài hoàn hảo của bố. Chúng tôi chỉ có thể cười rũ vào trò hề của mấy cô đó.

    Đêm hôm đó, sau một khoảng thời gian dài, tôi lại có thể lên giường ngủ một cách hạnh phúc, với một nụ cười vẫn giữ trên môi.

    Chẳng ai có thể ngờ rằng cái thực tại hoàn hảo đó của tôi có thể xoay chuyển trong chớp mắt.


    Được sửa bởi ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ ngày Mon Oct 18, 2010 5:22 pm; sửa lần 1.
    SRin
    SRin
    Admin
    Admin


    Tổng số bài gửi : 50
    Join date : 12/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re: [Longfic] Loving You Blindly

    Bài gửi  SRin Sat Oct 16, 2010 10:38 pm

    Viết nhanh quá ta :)

    Chỉ có một từ thôi, Hay [Longfic] Loving You Blindly  431528

    Thích cái kiểu "Tây" này lắm nha [Longfic] Loving You Blindly  320881

    Tiếp tục phát huy nha [Longfic] Loving You Blindly  320881
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Cảm ơn

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Mon Oct 18, 2010 4:58 pm

    Cảm ơn bợn Sì rin đã cho ý kiến và cảm ơn hơn nữa là ý kiến tốt về fic này. Vốn fic này không làm ra cho các bạn trong lớp mà làm cho các fan của Twilight nên cái kiểu Tây hơi ngộ ngộ mong các bạn thông cảm.
    bạn Sì-rin này bạn lờm ơn nói rõ ra xem là mình thiếu cái gì nhé nhắn vào tin nhắn cho mình hoặc pm yahoo cứ nói thế tui hôk có hiểu :P
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Sửa

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Mon Oct 18, 2010 5:24 pm

    Mình thông báo là có đổi tên 1 nhân vật đó là cậu Hột Dưa vì truyện nguyên tác của mình thì cậu này vạm vỡ lắm nên mình đổi thành Chuối. Mình biết là Hột Dưa với Chuối thì cũng chả khác nhau mấy nhưng mình nghe hay hơn nên chọn đại [Longfic] Loving You Blindly  648936
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Next chapter

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Mon Oct 18, 2010 5:28 pm

    Tôi tỉnh dậy sáng hôm sau, mặc quần áo và sẵn sàng để tới bệnh viện. Dâu và Py vẫn đang ngủ. Tôi tắm trước khi thay đồ, tôi nghĩ nên ăn mặc đơn giản thôi, quần jeans, một cái áo polo và một cái áo dài tay, thế là ổn ! Bỏ di động vào trong túi, tôi đi đánh răng rồi xuống tầng. Dâu có lẽ ở trong bếp . Quả vậy, khi tôi bước vào thì ông đang thắt cà vạt.

    Chỉ trong vòng 5’, chúng tôi đã ở trong xe và bắt đầu lái xe đi xuống con đường dẫn ra khỏi khu rừng, con đường cực- kỳ- dài. Những cái cây vụt qua cửa xe nhanh đến nỗi chúng chỉ còn là những vệt màu nâu và đen.

    Tôi ngồi và dựa đầu vào tấm kính. Những đám mây đen kịt, u ám bao phủ cả bầu trời. Có thể một cơn bão lớn đang đến và Dâu dường như cũng nhận thấy điều đó.

    “ Bố rất ghét phải lái xe đi tới bất cứ nơi nào trong ngày hôm nay” ông nói. Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng bất chợt tôi lại nghĩ về Nấm Swan - người hôm nay sẽ trở về từ Canada.

    Chúng tôi vào qua lối của nhân viên và Dâu nhận được sự chào đón của vài người trong bệnh viện. Tôi có biết vài người tới dự bữa tiệc tối qua, nhưng hầu hết vẫn là những gương mặt xa lạ với tôi.

    Với tâm trạng lo lắng, tôi bước theo sau Dâu tới phòng làm việc của ông và đợi trong khi ông mở cửa. Đó là một căn phòng rất rộng với những bức tường màu rượu vang đỏ với chiếc bàn làm việc bằng gỗ xà cừ. Một chiếc máy tính nằm trên bàn, trong đó chứa đầy hồ sơ của các bệnh nhân.

    “ Con có muốn đi một vòng với ta ko?” Dâu vừa hỏi vừa khoác cái áo blouse trắng vào người và đeo cái ống nghe lên cổ.

    “Vâng” tôi nói một cách lặng lẽ trong khi nhìn ngắm bức tranh trên tường. Đó là một bức tranh chưa được khám phá của một vài họa sĩ nổi tiếng.

    Chúng tôi đi dọc dãy hành lang dài với mùi cồn và gạc băng phảng phất trong không khí. Dâu đi vào phòng cấp cứu, nơi ông sẽ phải trực ngày hôm nay. Mọi người ngồi chen chúc trên những chiếc ghế nhựa cứng ngắc thường thấy, chờ đến lượt được khám dù bây giờ vẫn còn rất sớm. Carlisle cười và chào hỏi vài người ông quen rồi tới thăm bệnh cho người đang chảy nhiều máu nhất.

    Ông để tôi đo nhiệt độ và huyết áp của cô gái. Cô ta học cùng khối với tôi, và tôi nhớ rằng tên cô ta là Jessica Stanley. Rõ ràng là cô ta đã bị đứt tay khi đang gọt táo rồi. Cô ấy mau chóng được băng bó.

    Và rồi hôm ấy trôi nhanh ngoài sức tưởng tượng của tôi, với toàn máu me, băng bó, và khâu vết thương.

    Sau 7 pm, trời tối sụp và mặt trời đã bắt đầu lặn. Mưa phùn cùng với những đám mây xám xịt của buổi sáng giờ đã trở thành một cơn mưa như trút nước.

    Đột nhiên, tiếng còi báo động vang lên ầm ĩ và làm người phụ tá của Dâu trở nên hoảng loạn. Anh ta nhìn cái còi trong một thoáng rồi vừa chửi thề vừa kéo tôi đi để nhận bệnh nhân. Một vị bác sĩ tới và tóm tắt cho chúng tôi nghe tình hình của bệnh nhân.

    “Cô bé sẽ là của anh” ông ta nói với một giọng thật nghiêm trọng. Dâu gật đầu và bước tới chỗ cái cáng đang được đẩy vào trong sảnh bệnh viện. Giờ thì tôi có thể thấy rất rõ người đang nằm trên cáng.

    Cho dù trên cơ thể cô gái ấy toàn là những vết cắt và vết bầm thì tôi vẫn có thể nhận ra rằng cô ấy rất đẹp.Và có thể cô ấy trạc tuổi tôi. Tôi không nghi ngờ gì nữa. Cô gái ấy chỉ có thể là…

    “Nấm!” một tiếng kêu thảng thốt vang lên sau lưng tôi. Tôi quay lại và thấy Rơm Brandon đang chạy rất vội vã về mình. Tôi biết những quy định ở bệnh viện này và tôi buộc phải giữ cô ấy lại. Nếu những người này muốn Nấm Swan được cứu sống thì họ đừng nên làm phiền các bác sĩ làm gì.

    Rơm giãy giụa, cố thoát khỏi cái khóa tay cứng như thép của tôi. Nhưng chúng tôi đều biết là cô ấy sẽ chẳng thể làm gì được. Vụ tai nạn đã được đưa lên bản tin thời sự và rất nhiều người bắt đầu kéo tới để xem. Thế này là không ổn rồi.

    Tôi nhìn Dâu đưa Nấm vào trong một căn phòng và đi tìm cảnh sát trưởng Swan. Ông ấy đang được bác sĩ Ambrose điều trị. Chỉ cần nhìn qua thôi tôi cũng thấy rằng sẽ cần phải cắt toàn bộ cánh tay của ông ấy đi.

    Tôi đi theo Dâu để phòng trường hợp tôi có thể giúp gì đó cho ông. Ông đứng truớc giường nơi Bella đang nằm, khuôn mặt ông ko biểu hiện gì khác ngoài nỗi buồn. Ông ko hề quay lại, những vẫn biết rằng tôi cũng đang ở trong phòng.

    “ Hôn mê ” ông nói thật nhẹ nhàng, khuôn mặt ông tràn đầy sự thương tiếc “ Có thể sẽ kéo dài tới 5 năm”

    Tôi cố gắng giữ cho nhịp thở của mình ổn dịnh. 5 năm ư ? Cầu trời cho cơn hôn mê đừng lâu đến thế. Tôi bước đến và đứng cạnh Dâu.

    Nấm có mái tóc sẫm màu gỗ và nước da trắng ngà. Tất cả đều thật đẹp. Môi cô ấy đầy đặn, hồng hào nhưng hơi mất cân đối. Tôi cố gắng hết sức để ko nhìn xuống phía dưới. Cô ấy vẫn chưa được đắp chăn và cái áo sơ mi thì đã bị xé rách lúc người ta cấp cứu cho cô ấy trên xe cứu thương.

    Các vết thương khá nặng. Hầu hết các vết thương đều ở quanh mắt cô gái, Dâu thở dài.

    “ Cô bé có thể sẽ bị mù ”

    Tôi gật đầu và cẩn trọng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bella. Những ngón tay của cô gái rất dài, thật thích hợp để chơi piano. Cô ấy thậm chí vẫn còn nắm di động trong tay. Tôi lấy nó ra khỏi tay cô ấy và mở ra. Có lẽ cô ấy đang nhắn tin cho ai đó. Rơm Brandon.
    Nhưng điều làm tôi bất ngờ chính là cái tin nhắn. Cô ấy đang nhận một thư ảnh từ Alice.

    Và người trong bức ảnh ấy chính là tôi !

    Dòng chú thích phía dưới ghi “ Chàng trai mới tới đó! Tớ đã nói là cậu ta rất đẹp trai mà!”

    Và Nấm trả lời “ Chuẩn ko cần chỉnh! Tớ bắt đầu nóng lòng để được thấy cậu ta ngoài đời rồi đây! ”

    Thật kì lạ khi cuộc nói chuyện cuối cùng của cô ấy lại nói về tôi. Nhưng tôi đã rũ bỏ suy nghĩ ấy và giúp Dâu đưa cô ấy vào một phòng bệnh cá nhân trên tầng 5. Căn phòng có rất nhiều cửa sổ, và tất cả chúng đều hướng ra phía những cánh rừng nhiệt đới xanh ngút ngàn của bán đảo Olympic.

    Nhưng Nấm sẽ ko còn có thể thấy chúng nữa rồi.

    Đám đông kéo tới ngay sau khi chúng tôi thay cho Nấm chiếc áo của bệnh viện và làm thủ tục nhập viện cho cô ấy. Dâu đang lấy các mẫu máu để đem đi xét nghiệm thì bà y tá ngu ngốc cho phép cả nửa thị trấn Forks vào thăm. Chúng tôi nhìn một cách ngỡ ngàng khi những tiếng nói rì rào đột nhiên nổi lên xung quanh mình.

    Dâu đứng dậy và với một thái độ hết sức nho nhã, ông thể hiện sự đau buồn và khó chịu khi bị làm phiền của mình.

    “ Xin cho hỏi là các bạn đang có việc gì ở đây vậy?” ông nói với khoảng một tá người đang chen chúc trước phòng cấp cứu, cả con trai lẫn con gái.

    Một người bước tới. “ Chào bác sĩ, cháu là Lauren Mallory. Chúng cháu tới đây để thăm Nấm”. Cô ấy nhìn tôi trong một giây, ngỡ ngàng. Và rồi tôi nhận ra là mình vẫn đang nắm tay Nấm. Tôi giả vờ như đang kiểm tra mạch cho cô ấy, đồng thời che cho cô ấy khỏi tầm mắt họ.

    “Er…” Dâu nhìn tôi với ánh mắt bất lực, tôi đành đi về phía họ để ông có thể quay lại với công việc của mình.

    “ Bác sĩ Cullen muốn nói là Nấm bị một vài vết thương khá nghiêm trọng và ông ấy cần phải chữa trị ngay bây giờ. Phiền bạn theo tôi ra hành lang, tôi sẽ đi lấy hồ sơ và thông báo tình hình của cô ấy cho các bạn ”

    Lauren nhún vai rồi theo tôi ra ngoài. Tôi lấy hồ sơ của Nấm ngăn tủ bên cạnh cửa phòng và ngạc nhiên vì độ dày của nó. Ngay khi tôi vừa mở miệng để nói thì tôi cảm thấy ai đó đang vòng tay ôm lấy tôi, chân người đó chạm vào thắt lưng tôi.

    Cố ôm chặt đống hồ sơ, tôi ôm Alice bằng một tay. Và cô ấy bắt đầu thổn thức, gục đầu vào cổ tôi. Chuối, Nữ, Mýa và Py chạy về phía chúng tôi để an ủi Rơm.
    Chuối gỡ cô ấy khỏi tôi và để cô gực đầu vào ngực mình. Nữ thì vỗ nhẹ lên lưng Rơm. Tôi nhận ra rằng Nữ và Rơm là một đôi.

    Mýa dịu dàng ôm lấy tôi như muốn an ủi rằng tôi đã làm tốt mọi việc. Tôi đỏ mặt một cách không thể kiềm chế trong khoảng 2’ trong khi mọi người kể cho nhau biết thêm một vài thông tin về vụi tai nạn. Rồi họ quay về phía tôi.

    “ Được rồi” tôi lắp bắp, mở tập hồ sơ tới trang mới nhất. Mắt tôi mở to khi nhìn thấy những gì đã được viết trong đó trước khi đóng mạnh tập hồ sơ và để nó lại vào ngăn tủ. “Sinh động thật”, tôi tự lẩm bẩm với chính mình.

    “ Dù thế nào đi nữa thì sự thật là Nấm sẽ bị hôn mê trong một khoảng thời gian khá dài. Cô ấy bị những vết cắt khá nặng trên mặt, đặc biệt là xung quanh mắt nên có ấy sẽ gần như là bị…mù. Tay và chân phải của cô ấy bị gãy. Ngoài ra còn có những vết bầm giập ở nhiều nơi khác nữa”

    Mội của Rơm run lên bần bật, trước khi toàn bộ cơ thể cô ấy lại rung lên cũng với những tiếng thổn thức. Mọi người trao đổi những ánh mắt lo lắng trước khi bàn luận về những gì họ vừa được nghe.

    “ Thế còn Charlie thì sao?” Jasper hỏi.

    Tôi thở dài. “ Tôi ko nghĩ là ông ấy có thể chăm sóc cho bất cứ ai trong thời gian tới đâu”
    Nét mặt mọi người trở nên lo lắng, còn Py thì lại có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

    “ Thực ra thì...” bà nói “ Chúng ta vẫn còn thừa 6 phòng, còn mẹ thì luôn muốn trong nhà mình có thêm người…”

    Ba người bọn họ - Nữ, Chuối và Rơm- quay sang ôm lấy Py như thể bà là trọng lực giúp họ có thể đứng thẳng vậy.

    Tôi bước trở lại vào trong phòng trong khi những người còn lại bàn bạc xem làm thế nào để ý tưởng của Py có thể thành sự thật. Dâu đang khâu các vết thương cho Nấm.

    “ Bố ko nghĩ là bố có thể rời khỏi đây sớm được đâu ” ông nói ngay khi tôi vừa bước vào.Tôi cũng đoán ra được điều đó nhưng tôi lại muốn ở lại cùng với ông. Hay là tôi muốn ở lại cùng với cô gái nhỉ ?

    Tôi bối rối mà chẳng hiểu mình bối rối vì cái gì.

    Dâu rời khỏi phòng với những lọ nhỏ đựng máu của Nấm, tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa cạnh giường.

    “Em” thật sự rất đẹp với làn da màu ngà gần như tương phản với mái tóc sẫm màu và đôi môi đỏ tự nhiên. Đôi lông mày thì có hơi sẫm màu hơn tóc một chút, và từ những gì ghi trong hồ sơ thì tôi biết rằng mắt em có màu nâu đen.

    Tên của em có nghĩa là “ đẹp” và cho dù cơ thể em đang đầy những vết cắt, vết trầy như bây giờ thì cái tên đó vẫn thật đúng với em. Tôi hoàn toàn chắc chắn một điều rằng em là người con gái đẹp nhất tôi từng gặp.

    Tôi đưa một ngón tay lướt nhẹ qua làn môi dưới đang bị sưng và đầy vết cắt của em, trước khi lại nắm lấy bàn tay mềm mại. Bàn tay cũng có một vài vết cắt nhưng tôi đoán rằng nơi nào trên cơ thể em cũng bị thế.

    Những câu hỏi trong im lặng dần dần lấp đầy suy nghĩ của tôi. Cảm giác khi bị hôn mê thế nào nhỉ? Liệu em có nghe thấy tôi nói gì ko? Liệu em có cảm nhận được tôi? Em sẽ nghĩ gì khi tôi, một người xa lạ, lại cố gắng an ủi em? Em sẽ như thế này trong bao lâu nữa? Và em sẽ làm gì khi tỉnh lại?

    Tôi đưa bàn tay còn lại của mình vuốt nhẹ gò má em. Sao tôi lại có thể có nhiều cảm xúc tới thế với một người con gái thậm chí tôi còn chưa bao giờ nói chuyện? Ít nhất là trong lúc em đang bất tỉnh.

    Nhưng điều đó chẳng thể thay đổi được gì. Tôi có thể nghe thấy giọng nói em trong tâm trí mình. Em cần ai đó để an ủi. Tôi cần ai đó để lắng nghe những bí mật của mình một cách tự nguyện chứ ko phải là vì tôi cho họ 2 xu.

    Đây là một sự sắp đặt hoàn hảo.

    Dâu đi vào và báo với tôi rằng tôi sẽ về nhà cùng với Py. Tôi đồng ý một cách miễn cưỡng, nắm tay Nấm thật chặt lần cuối trước khi rời khỏi phòng.

    Tôi biết rằng ngày mai, tôi sẽ lại tới.
    tyzkhum_tuki_style_3'che
    tyzkhum_tuki_style_3'che
    Moderators
    Moderators


    Tổng số bài gửi : 18
    Join date : 13/10/2010
    Age : 26
    Đến từ : dưới đấc chui lên

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re: [Longfic] Loving You Blindly

    Bài gửi  tyzkhum_tuki_style_3'che Mon Oct 18, 2010 7:01 pm

    fic này còn nhiều hơn fic tyz nữa à [Longfic] Loving You Blindly  243412(
    fic tyz viết có chút xíu à tủi thân ghê [Longfic] Loving You Blindly  243412(
    nhưng mà hay :P
    sao viết lẹ dạ??????????????????????????????????????????????????? ;)
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Tue Oct 19, 2010 11:50 am

    Không phải mình viết lẹ mà là mình đã viết fic này từ 3 tháng trước chủ yếu là mình đã đánh máy từ giấy lên đây nhanh thôi :P
    avatar
    zyn


    Tổng số bài gửi : 1
    Join date : 21/10/2010

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re: [Longfic] Loving You Blindly

    Bài gửi  zyn Thu Oct 21, 2010 7:31 pm

    Cho mình biết ai viết bài này đc không? Hâm mộ người viết quá, cho xin chữ kí đi kakakaka.Mốt mấy bạn có viết cho mình tham gia với nha .Mình tên Si, nhớ nha SPM : Mýa, Nấm, Pi...
    Mýa.Leader
    Mýa.Leader
    Moderators
    Moderators


    Tổng số bài gửi : 9
    Join date : 13/10/2010

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re: [Longfic] Loving You Blindly

    Bài gửi  Mýa.Leader Thu Oct 21, 2010 9:17 pm

    - Nge đồn là hay mờ chưa có đọc !
    - Thấy nhiều chữ quá - đọc có mà lòi hàng
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Thu Oct 21, 2010 9:47 pm

    ồ thanh kiu thanh kiu tất cả đã ũng hộ fic này thanh thanh thanh nhiều fic này sẽ còn nhiều chap nữa mấy bạn ráng đợi nhá ;)
    Mýa: Mýa đọc cho biết vs ng ta ;) mà có đọc k hay cũng đừng chê nha ;)
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Thu Oct 21, 2010 9:54 pm

    Next chap đã có mong các bạn đừng ném đá :)
    Tôi bước vào phòng bệnh, để túi xách của mình xuống sàn như thường lệ

    “Bạn thử đoán xem nào Nấm ?” Tôi nói một cách vui vẻ “Bố của bạn đã có một cánh tay cơ khí mới rồi đấy!”

    Tôi không nhận được câu trả lời, và tôi cũng không mong nhận được. Tôi đã đến đây 8 ngày rồi và cũng đã quen với người bạn im lặng mới.

    “Này Nấm. Hôm nay la sinh nhật của bạn đấy .Bạn đã chính thức 14 tuổi rồi, vì thế mình tặng bạn một món quà này” Tôi lôi ra một cài hộp vuông đã được gói lại từ chiếc túi xách của mình và đặt nó cạnh bên những bông hoa được gửi đến từ nhiều nơi.

    Vết thương của cô ấy đang phục hồi rất tốt, và cô ấy được rất nhiều người đến thăm. Bố cô ấy chỉ mới đến thăm 2 lần, và tôi hiểu rằng việc nhìn thấy con gái của mình như thế này làm ông ấy rất đau khổ. Trên tất cả, ông ấy là người đã làm trật đổ chiếc ôtô vào đêm đó. Ông ấy đã đổ tất cả trách nhiệm lên bản thân mình.

    Và cũng thật khó khăn cho ông ấy để thức đến đây trong khi ông vẫn còn buồn ngủ vì ảnh hưởng của thuốc gây mê

    Còn cuộc sồng của tôi thì, ugh. Đám trẻ ở trường vẫn còn hỏi tôi rất nhiều câu hỏi mà chẳng đáng cười chút nào cả.

    Và một số câu hỏi thì làm tôi khá bực mình. Phần lớn thì mọi người thắc mắc tôi có trông thấy cô ấy không mặc áo hay không. Tất nhiên là tôi đã thấy, khi cô ấy ở trong phòng cấp cứu đêm đó, nhưng tôi không nói với ai cả. Điều đó sẽ làm cô ấy xấu hổ khi cô ấy trở lại. Dù là có mất bao nhiêu năm đi chăng nữa. Tôi thở dài và lôi bài tập của mình ra. Tôi không biết liệu cô ấy có thể nghe tôi nói trong tình trạng bây giờ không, nhưng tôi vẫn nói đầy đủ chúng tôi đang làm gì ở trường và giải thích tất cả cho cô ấy. Rồi tôi cảm thấy mình cần kinh khủng khi được nói ra những điều khiến tôi cảm thấy hãi hùng.

    Những cơn ác mộng của tôi ngày càng trở nên tệ hơn, và tôi cần phải nói với ai đó về nó. Tôi ghét phải nói nói chuyện với bác sĩ tâm lý vì thế Nấm là lựa chọn tốt nhất tôi có được. Tôi chưa bao giờ kể với bất cứ ai về chuyện này cả, và có lẽ tôi cũng sẽ không nói với ai ngoại trử cô ấy.

    “Nấm” Tôi nói mà không mong chờ một câu trả lời. Tôi cầm bàn tay cô ấy lên và đan nó vào tay tôi. Bàn tay cô ấy thật mềm và nhẹ “Mình nghĩ rằng mình chính là người đã giết họ. Mình cảm thấy thật tội lỗi. Mình biết tất cả là lỗi của mình.

    Tôi cảm thấy mắt mình ngân ngấn nước khi bắt đầu câu chuyện.

    “Bạn biết không ngày hôm đó mình đang làm bánh. Bố mẹ mình thì vẫn chưa tỉnh dậy. Mình đã lấy một chiếc giẻ để lau phần bột bánh mình làm rớt ra trên kệ bếp. Nó đã bắt lửa, và mình nghĩ mình đã dập hết lửa trước khi bỏ chiếc giẻ đó đi. Nhưng dường như mình đã không dập được hết. Người cứu hỏa có lẽ đã nói rằng nguồn lửa xuất phát từ ngọn lửa đang cháy trong thùng rác.

    Tôi vẽ những vòng tròn lên tay của cô ấy, biết rõ rang nếu tôi nói cho một ai khác biết chuyện này, họ ắt hẳn đã chạy đi và la lên rồi. Lại một dài tĩnh lặng khác và rồi tôi mỉm cười. Thật tốt biết bao khi có thể trút bỏ gánh nặng ra khỏi lòng. Và có một ai đó có thể giãu bày cùng. Dù cho cô ầy có im lặng đi chăng nữa.

    Thật tốt biết bao khi nói cho cô ấy biết những bí mật của tôi dù cô ấy không nói lại gì. Cảm giác giống như cuối cùng đã có thể thở phào được sau khi đã nhịn thở một thời gian rất dài. Tôi mỉm cười một lần nữa, nhưng lần này thì tôi còn cười toe toát hơn. Rồi tôi lôi một cuốn sách ra khỏi túi của tôi. Tôi đã đọc cho cô ấy nghe 5 ngày rồi. Đó là cuốn “ Đồi gió hú ”, Rơm nói rằng đây là một trong những cuốn sách yêu thích của cô ấy.

    Nhân nói về chuyện này, Rơm, Chuối và Nữ đã chuyển về cùng chúng tôi vào tuần trước. Dâu và Py đã ký tất cả giấy tờ và chính thức nhận nuôi họ. Tôi là người trẻ nhất, nhưng thế thì sao chứ? Bây giờ tôi đã có 2 anh trai và 2 chị gái sẵn sàng ở đó để giúp tôi trong bất cứ tình huống nào. Và lại, tôi chắc rằng Mýa và Chuối sẽ sớm hẹn họ với nhau thôi.

    Tôi bắt đầu ở trang 46, chỗ tôi dừng lại vào hôm trước và đọc hơn 3 tiếng trước khi chú ý tới giờ giấc. Có tiếng bước chân ngoài hành lang và tôi biết ngay đó là ai. Rơm thò đầu vào cửa nhẹ nhàng lên tiếng “Dừa?”

    “Chào Rơm, có chuyện gì thế?” tôi nở một nụ cười ấm áp với cô ấy và vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình bằng cái tay còn lại.

    Rơm nhận ra bàn tay tôi đang đan vào tay của Nấm và mỉm cười “Có sự thay đổi nào không?”

    Tôi lắc đầu buồn bã “Rơm, chị biết có thể mất hang năm trước khi cô ấy tỉnh lại mà”
    Cô ấy lẩm bẩm thất vọng” Chị biết Dừa à. Chỉ tại chị muốn cô ấy trở lại thôi. Chị cần người bạn thân của mình, chị..” Khuôn mặt cô ấy ngập tràn nỗi buồn và sự đau khổ” Chị muốn người chị em của mình trở lại”

    Nước mắt lăn dài trên má cô ấy, và tôi kéo cô ấy vào lòng. Chúng tôi đã phát triển một mối quan hệ tốt đẹp kể từ khi sống chung với nhau, và tôi thực sự cảm thấy như chúng tôi là một gia đình thực sự dù họ chỉ mới trở thành thành viên của gia đình.

    “Shh” Tôi khẽ thì thầm vào mái tóc đen lĩa chĩa của cô “Mọi việc sẽ tốt thôi” Cô khụt khịt mũi và tôi có thể cãm thấy một vài giọt nước mắt trên chiếc áo của tôi.

    “Chị biết. Chỉ là thật khó khăn biết bao. Đặc biệt là khi mọi người cứ những câu hỏi ấy. Bọn họ thậm chí còn không biết cô ấy, Dừa à. Họ chỉ nhìn thấy qua tin tức thôi. Rồi đột nhiên cô ấy trở nên nổi tiếng. Cô ấy sẽ ghét việc này khi trở lại cho xem.

    Tôi gật đầu, nhớ lại khi những giáo viên thông báo với mọi người.

    ***
    Sáng thứ hai ngày hôm đó tôi đang ngồi trong phòng học. Từ Rơm, tôi biết rằng Nấm sẽ học chung lớp với tôi.

    “Cả lớp, thầy có 1 thông báo” Thầy Ventura nghiêm nghị nói. Cả lớp im phăng phắc nên thầy tiếp tục “Cô bạn của chúng ta, Nấm Swan đã gặp một tai nạn khủng khiếp vào đêm qua” Tôi tái mặt nhớ lại khi họ mang cô ấy vào.”Bạn ấy sẽ không ở đây cho đến hết năm vì bạn ấy bị thương nghiêm trọng và đang hôn mê. Phải không Cullen?” Mọi người quay mặt lại nhìn tôi, và tôi thấy mặt mình đỏ lự cả lên

    “Err, đúng vậy. Bạn ấy đang hôn mê bởi vì một phần não bị tổn thương, nửa não phải bị nứt với rất nhiều vết đụng giập và rách. “Tôi nói khẽ khàng “Cô ấy sẽ bị mù”

    Tôi chắc rằng không ai nghe được những từ cuối cùng của tôi, nhưng nhiều người trông rất buồn. Cô ấy có rất nhiều bạn. Tôi nhét cuốn sách vào hộc bàn và cố lờ đi những lời thì thầm về tôi đã được lan truyền, hầu hết tôi phải đối phó với đề tài phổ biến về việc tôi nhìn thấy Nấm không mặc áo. Thật là những lời khiếm nhã !!!

    Rơm và tôi nói chuyện với Nấm một lúc lâu nữa trước khi chúng tôi về nhà. Ngày tiếp theo ở trường, tôi đang đứng tại ngăn tủ của mình vào buổi sáng. Mike Newton và Tyler Crowley đang đứng nói chuyện kế bên tôi tại ngăn tủ của Mike.

    “Này Tyler, tớ đã nói với cậu về buổi trình diễn miễn phí tớ xem được tại phòng cấp cứu tuần trước chưa nhỉ?”

    “Chưa” Tyler trả lời, nhìn Mike tò mò. Tôi đang lấy sách vở ra khỏi ngăn tủ của mình, nhưng làm chậm lại để lắng nghe cuộc trò chuyện.

    “Ùhm, Tớ đã ở đó với thằng anh ngu ngốc làm vỡ cái chân của hắn. Chúng tớ đang ngồi trong đó khi chiếc xe cấp cứu mở cửa Chúng tớ quan sát sự hỗn loạn, và một bác sĩ tóc vàng người Anh đang chữa trị cho cô gái. Tớ nghĩ đó ắt hẳn là Nấm ” Hắn ta ngừng một lúc để những từ ngữ của hắn ngấm dần .

    “Nhưng đoán được không ?” Hắn ta nói, nghiêng người về phía Tyler.

    “Cái gì? "

    Mike cười đểu “Cô ấy không mặc áo”

    Tyler bị shock “Trời ạ , không thể nào! Cậu trở thành huyền thoại rồi đấy. Cậu chắc là đứa con trai duy nhất trong lớp nhìn thấy cô gái nổi tiếng ấy không mặc áo đấy! May mắn thật, đồ khỉ !”

    Tôi gầm gừ và đóng cửa tủ lại giận giữ. Tôi bắt đầu quay lại và bước đi, nhưng đột nhiên đóng băng vì những lời tiếp theo của Mike.

    “Tớ không nghĩ vậy đâu”. Cullen đã ở đó và tớ thề hắn ta đã kiểm tra cô ấy đấy.

    Bây giờ thì mọi việc đã đi quá xa rồi. Tôi quay phắt người lại và hét lên

    “Mày nghĩ thế là hay lắm hả. Cô ấy bị tổn thương não đang hôn mê và có thể mất hàng năm trời, cô ấy sẽ mang thẹo vĩnh viễn, một nủa não phải của cô ấy bị nứt, cùng những vết rách không đếm hết được, và cô ấy sẽ bị mù vĩnh viễn, mày nghĩ hay lắm khi thấy một cô gái bán khỏa thân hả?”

    Mike và Tyler trông sợ hãi vô cùng đến hầu như lố bịch. Hầu như thôi. Nhưng không như trong tâm trạng tồi tệ của tôi bây giờ. Hầu hết mọi người trong hành lang nhìn tôi chằm chằm bị shock và xì xào nói chuyện. Họ không biết rằng Nấm sẽ bị mù.

    Hay thật đấy. Tôi vừa nói ra bị mật duy nhất của cô ấy mà tôi biết. Thậm chí Rơm cũng không hay biết điều này. Chết tiệt thật, tôi cũng chắc rằng liệu Charlie đã biết chưa. Nhưng tất cả bọn họ cuối cùng cũng sẽ tìm ra. Đặc biệt khi cô ấy thức dậy và không thể nhìn thấy lại nữa.

    Không muốn nán lại ở hành lang nữa. Tôi chạy về phòng học và cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng không ích gì, tôi vẫn khích động khi chuông reng. Tôi lao vào lớp học đầu giờ giận giữ và ngồi vào chỗ 1 cách nặng nề. Alice ngồi cạnh tôi và ném một mảnh giấy vào đầu tôi.

    Cô ấy sẽ bị mù ư? Em có nghĩ em nên đề cập đến chuyện đó chăng? Cô ấy ắt hẳn cũng đang rất kích động. Tôi thở dài và nguệch ngoạc câu trả lời vào mảnh giấy.

    “Em xin lỗi. Em không muốn ai biết cả”

    Cô ấy ném nó lại vào đầu tôi khoảng 30 giây sau khi tôi viêt câu trả lời và đặt nó ngay ngắn trên bàn cô ấy.

    "Kín miệng đó Dừa. Bây giờ không chỉ có chị biết mà cả cái trường này cũng biết cả rồi. Và tại sao lại như thế chứ? "

    Tôi quyết định rắng mình không muốn đi sâu vào chi tiết ngay bây giờ. Tôi chuyền câu trả lời cuối cùng của tôi trước khi tiết học bắt đầu.

    "Em sẽ nói với chị sau "

    Và tôi sẽ nói. Họ cần biết tên Mike Newton kia đê hèn như thế nào. Và tôi thì cần kiểm soát tính khí của mình tốt hơn. Nhưng đôi lúc tôi không thể làm được.

    ***

    Tội nghiệp Nấm phải đón sinh nhật thứ 14 của mình trong cơn hôn mê. Thật đáng buồn ! Trong thời gian này, tôi sẽ chia câu chuyện “Thời gian hôn mê của Nấm” thành ba đến năm chương. Quá nhiều sự kiện đã diễn ra nên tôi phải đọc đi đọc lại thật cẩn thận. Tôi không muốn toàn bộ câu chuyện kết thúc mà không có sự hồi phục của Bella và tôi có một kế hoạch khác nữa. Tôi sẽ chia câu chuyện của tôi thành từng tháng.


    Được sửa bởi ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ ngày Thu Oct 21, 2010 9:57 pm; sửa lần 1.
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Thu Oct 21, 2010 9:55 pm

    Hứa hẹn chapter tiếp theo này sẽ mang đến cho quý vị khán giả thích fic này thõa mãn tột cùng v2i cúi cùng dừa cũng đã thừa nhận đôi chút về việc yêu Nấm :) [Longfic] Loving You Blindly  648936
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re: [Longfic] Loving You Blindly

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Tue Oct 26, 2010 4:11 pm

    Những dòng nhật kí ngọt ngào của một chàng trai tên là Dừa dành cho một tình yêu chân thành [Longfic] Loving You Blindly  767361
    Tháng 9


    Một ngày sau vụ cãi cọ với Mike, một lần nữa tôi lại thấy mình đang ở trong bệnh viện với cô gái tuyệt vời ấy. Cô ấy thật sự rất đẹp, dù trên cơ thể có những vết thẹo hay không đi nữa.

    Tôi kể với cô ấy về những gì chúng tôi đang học ở trường, làm thế nào để xử lý những bài tập toán cũng như suy nghĩ của tôi khi thử đăng ký vào đội thể thao. Tôi có cảm giác rằng cô ấy sẽ luôn ủng hộ những quyết định của tôi.

    Rồi tôi kể cho cô ấy nghe về cây piano của tôi. Tôi nói rằng cô ấy có thể đến và chơi nó, và tin tôi đi, điều này thực sự hiếm có. Tôi ít khi để Py lau rửa Elizabeth, và để ai chơi nó cả. Thực ra, tôi tự làm vệ sinh cây piano yêu quý của tôi bằng dụng cụ đánh bóng đặc biệt. Nó giống như một ngày đầy ắp các sự kiện vậy. Mọi người có thể cho rằng tôi bị ám ảnh, nhưng đó là cuộc sống của tôi.

    Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, và Charlie vẫn đang phục hồi. Ông vẫn chưa đến thăm cô ấy, nhưng tôi vẫn thường nói lại với ông về tình trạng của Nấm. Trời ạ, tôi thậm chí còn phải cam kết với bố cô ấy. Chúng tôi ăn trưa mỗi ngày, và tôi có mặt tại bệnh viện để nói về tình trạng của Bella và việc chúng tôi sẽ làm gì khi cô ấy thức dây.

    Ông luôn cảm ơn tôi rất nhiệt tình vì những gì tôi đã làm cho con gái ông. Nhưng điều đó thật kỳ cục. Nó không hoàn toàn giống như là tôi làm điều đó cho cô ấy. Có lẽ tôi làm vì tôi thì đúng hơn. Mặc dù tôi chỉ ngồi đó trong vòng khoảng một tháng, nhưng cô ấy đã làm tôi bị nghiện như thể cô ấy là một loại ma túy vậy. Tôi ngồi với cô ấy hang giờ liền và kể với cô ấy mọi chi tiết về cuộc đời tôi mà chưa ai từng biết cả.

    Nhưng tôi vẫn biết rằng mình sẽ cảm thấy buồn như thế nào khi một ngày nào đó cô ấy tỉnh dậy và không nhớ một từ nào mà tôi đã nói.

    Tháng 10


    Vẫn không có thay đổi gì cả. Đã là tháng mới rồi, nhưng người con gái nắm giữ tâm trí tôi vẫn bất động trên chiếc giường của bệnh viện.

    Tôi ước gì có cách gì để tôi có thể giúp cô ấy, nhưng tôi biết trong tình huống này tôi cũng không thể làm cho tình trạng khởi sắc hơn là bao nhiêu. Chúng tôi đã đọc xong cuốn ”Đồi gió hú” và chuyển sang cuốn “Robinson Crusoe”. Cuốn sách này là một trong những cuốn sách yêu thích của tôi bởi những cuộc phiêu lưu và tình bạn giữa Thứ Sáu và Robinson.

    Tôi vẫn kể cho cô ấy về tất cả mọi thứ tôi học ở trường, tôi làm ghi chú rất cẩn thận để có thể đọc cho cô ấy nghe. Thật ra tất cả các giáo viên đã bắt đầu chú ý, và đều hỏi tôi về chuyện đó. Tôi nói với họ sự thật và tất cả họ đều đưa ra một câu trả lời : Thật ngọt ngào làm sao !

    Bản thật tôi thì không nghĩ nó ngọt ngào đâu. Tôi nghĩ về nó như một trách nhiệm thì đúng hơn. Nếu tôi không làm thì ai sẽ làm đây ?

    Charlie đã thích nghi rất tốt với cách tay mới. Nó là cách tay trái nên ông vẫn có thể viết bằng tay còn lại. Ông nói rằng nó ngày càng tốt hơn, bởi vì bây giờ ông có thể bắn súng bằng cả 2 tay. Vui mừng làm sao !

    Ngày Halloween trải qua tốt đẹp. Dâu và Py hầu như phải ép tất cả chúng tôi phải đi. Mýa và Chuối đóng vai là Frankenstein và cô dâu của Frank, Alice thì vào vai một nàng tiên, Nữ là một chiến binh và người cuối cùng- tôi là một ma cà rồng. Tất nhiên là không có răng nanh rồi.

    Mýa và Chuối đã chính thức hẹn hò, và tất cả chúng tôi đều phấn khởi về chuyện này. Một vài học sinh ở trường cho rằng chúng tôi thật kỳ quặc, và họ có lý do để nghĩ như thế. Bạn có muốn một vài lý do không? Tôi có thể đưa ra một số đấy.

    Họ nghĩ thật kỳ lạ khi tất cả chúng tôi đều trông có vẻ tái nhợt, và rằng Nữ với Mýa trông rất giống nhau.

    Họ nghĩ thật kỳ cục khi anh chị em chúng tôi hẹn hò với nhau, đặc biệt là khi chúng tôi đã sống chung nhà với nhau.

    Họ cho rằng thật kỳ lạ khi chúng tôi giỏi thể thao một cách khác thường và có thể chơi mọi môn thể thao với một sự dẻo dai hiếm thấy.

    Họ nghĩ thật kỳ lạ khi tôi có cơ 8 múi ( Đây là bí mật ! )

    Và cuối cùng, họ nghĩ thật kỳ cục khi tôi dành hết thời gian với một cô gái mù đang hôn mê.

    Nhưng tôi phải quả quyết rằng, tôi sẽ không đổi bất cứ thứ gì với thời gian bên cạnh Nấm đâu.

    Tháng 11


    Kỳ nghỉ gần như trôi qua thật nhanh chóng, và Charlie cuối cùng đã đến thăm Nấm. Tôi rời phòng để cho ông có được sự riêng tư, nhưng sau đó ông đã gọi tôi lại. Ông nói như thế là quá nhiếu đối với ông rồi.

    Và ông tự trách bản thân mình.

    Tôi đã cố gắng nói cho ông rằng đó không phải là lỗi của ông, nhưng Chalie không muốn nghe. Chúng tôi đã bật khóc, mặc dù bình thường thì đàn ông không bao giờ khóc cả.

    Nhưng tôi tin Charlie có lý do để khóc.

    Rồi ông cảm ơn tôi về mọi thứ tôi đã làm. Tôi đã cố nói rắng với tôi đó giống như là một đặc ân hơn, nhưng ông cũng không chịu nghe.

    Và ông nói rằng nếu ông có thể có một đứa con trai hoặc con rể, thì ông mốn nó phải giống như tôi. Điều đó đã đánh động vào tâm hồn tôi.

    Tháng này cũng là dịp lễ Tạ Ơn. Tôi dành cả ngày bên gia đình của tôi và chúng tôi cũng đã mời Charlie đến chung vui. Ông đồng ý, và dù không ai nói gì cả, nhưng chúng tôi có thể nói rằng chúng tôi đang thiếu một thứ gì đó, một ai đó rất quan trọng.
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Wed Oct 27, 2010 2:28 pm

    Chap này tiếp theo những dòng nhật kí của chàng Dừa
    Tháng 12


    Dù đã cố gắng không nghĩ đến danh sách quà Giáng Sinh khổng lố, nhưng tôi vẫn không thể làm được. Tôi phải tặng quà cho mọi người. Không phải là tôi đang than phiền đâu. Tôi yêu gia đình vĩ đại của mình. Ngoài những món quà cho những người tôi sống cùng, tôi cũng đã mua quà cho Charlie và Nấm.

    Với Dâu thì tôi tặng một chiếc áo blouse mới với tên của ông được thêu trên áo và một chiếc đồng hồ. Bố tôi luôn than phiền về việc ông không bao giờ biết giờ giấc cả.

    Tôi mua tặng Py một đôi hoa tai Tffany và chiếc vòng cũng của Tiffany dành cho mẹ. Bạn biết đấy, những thứ như thế luôn có sức mê hoặc mọi đứa trẻ. Dù gì đi nữa mẹ cũng sẽ có đầy đủ những thứ như thế thôi. Tôi chẳng lấy làm nghi ngờ chuyện đó chút nào.

    Một sợi dây chuyền lóng lánh cùng một chiếc máy duỗi tóc móc dành cho Rơm, chiếc máy của chị ấy vừa bị hư ba tuần trước. Nên chị ấy đã mất rất nhiều công sức để làm mái tóc đen của mình được gọn ghẽ như trước. Với Rose thì là một chiếc váy mới cùng một vài đôi giày Jimmy Choo mà chị ấy rất thích khi xem được trên mạng vào tháng trước. Chuối được một bản thảo viết tay về bóng đá và một chiếc áo len, và Nữ được 2 chồng sách nói về Cuộc Nội Chiến. Anh ấy rất thích những thứ như vậy.

    Nhưng sau những vui mừng hân hoan của kỳ nghĩ lễ, tất cả chúng tôi vào bệnh viện trong ngày Giáng sinh. Những cô y tá đã làm tôi rất bất ngờ với một món quà, đó là chiếc chìa khóa để vào cửa sau của nhân viên. Họ biết tôi thích được thăm Nấm vào lúc nửa đêm khi tôi không ngủ được, hoặc vào sáng sớm để nói về mặt trời mọc. Đó là một trong những món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được.

    Giống như là tôi được ban tặng thêm nhiều thời gian hơn nữa.

    Vào lúc chập tối, tôi lấy xe đạp và sử dụng chiếc chìa khóa mới để vào bệnh viện. Rồi tôi vào phòng của Nấm để tặng quà cùng những bông hoa mà tôi tặng cô ấy mỗi tuần cùng món quà sinh nhật vào tháng 11.

    Và chính xác thì tôi đã tặng cô ấy những gì?

    Hãy chờ cho đến khi cô ấy mở quà.

    Tháng 1


    Hôm nay là ngày đầu tiên của năm và tôi đang ở tại bệnh viện. Một lần nữa Dâu đang bắt đầu cảm thấy lo lắng đôi chút. Nhưng bố tôi hiểu. Bố chỉ nghĩ có lễ tôi đang trở nên quá gắn bó với cô ấy.

    Còn với Py thì mẹ không thể cảm thấy vui hơn. Bà nghĩ rằng có lẽ có chuyện gì đó giữa 2 chúng tôi (hoặc chưa có gì) và bà muốn tôi đến với cô ấy nhiều hơn là tôi đang làm nữa.
    Tháng này là sinh nhật của Mýa, và chị ấy đã thi đỗ bằng lái xe. Điều này có nghĩa là nhà chúng tôi có 2 người có thể lái xe đến trường. Và cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi không phải chen chúc trong một chiếc xe nữa. Chị ấy được tặng một chiếc BMW màu đỏ sáng bóng, và chị ấy không thể vui hơn nữa.

    Có thể tôi có mối quan hệ khá tốt với gia đình, nhưng những học sinh ở trường thì không thèm quan tâm đến tôi nữa. Tôi bắt đầu nghĩ là bọn chúng chẳng bao giờ quan tâm cả.
    Không ai hiểu tại sao tôi lại muốn dành nhiều thời gian đến thế cho một cô gái không thể làm bất cứ thứ gì cả bởi vì về cơ bản cô ấy đang sống đời sống thực vật. Nhưng tôi vẫn tin là có hy vọng.

    Có hy vọng rằng cô ấy đang lắng nghe tôi và hiểu những gì tôi nói. Tôi biết rằng Nấm Swan sẽ luôn giữ những bí mật của tôi an toàn.

    Tháng 2


    Ngày Valentine đang đến rất gần, nhưng tôi không thể nói là tôi cảm thấy sôi nổi được. Cô gái duy nhất mà tôi muốn ở bên cạnh trong ngày Valentine thì đã im lặng hàng tháng trời rồi.

    Nhưng qua tất cả tất vẫn luôn tự hỏi. Liệu Nấm có biết rằng cô ấy luôn ở trong tâm trí của tôi? Hay cô ấy sẽ hoàn toàn khác biệt ?

    Chắc chắn rồi, tôi đã xem rất nhiều những đoạn phim gia đình với Charlie khi tôi ghé qua vào tuần khác để đi ăn pizza, nhưng Nấm đang nằm ở bệnh viện ngày đêm kia có thể khác hoàn toàn với cô gái hoạt bát vui vẻ mà tôi nhìn thấy trên màn hình. Cha cô ấy kể bất tận những câu chuyện về về khuynh hướng vui vẻ cũng như tài năng piano tuyệt vời của cô ấy.
    Và mỗi ngày tôi đều quan sát Nấm. Nửa bên phải của cô ấy đã hoàn toàn phục hồi, và những vết sẹo chỉ làm nhớ lại những vết thương nham nhở trên làn da màu ngà của cô ấy.
    Những vế sẹo quanh mắt cô ấy thì đã gần như không gây chú ý cho tôi nữa, nhưng tôi biết cô ấy sẽ không thoải mái về chúng.

    Chúng tôi chỉ cần đầu tư một cặp kính mát thật tốt thôi.

    Tháng 3


    Tháng 3, cuối cùng thì sinh nhật lần thứ 15 của Rơm cũng đến. Cô ấy cảm thấy rất ngây ngất, và đến bệnh viện cùng tôi thường xuyên hơn tiếp thêm sức mạnh cho Nấm. Tôi tự hỏi cô ấy sẽ phản ứng với nàng tiên của mình như thế nào-như một người bạn thân với tất cả sự nhiệt tình nếu cô ấy tỉnh dậy ngay bây giờ. Tôi chỉ có thể đoán thôi, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ biết.

    Thật là buồn. Một vài học sinh ở trường đã bắt đều nói về Nấm như thể cô ấy đã chết. Một vài người khác thì chỉ đơn giản là quên cô ấy.

    Nhưng trong tâm trí tôi, cô ấy đơn giản là quá xinh đẹp và lạ thường đến nỗi không bao giờ có thể lãng quên được

    Tháng 4


    Ah, tháng 4, thời tiết của những cơn mưa. Thật ra thì ở Forks tháng nào cũng mưa cả. Nhưng dường như tháng 4 luôn ngập tràn những cơn mưa như trút nước, gợi tôi nhớ về cái đêm mà tôi gặp Nấm lần đầu tiên.

    Và tôi không phải là người duy nhất bị ám ảnh bởi mưa. Charlie nói về nó với tôi mỗi ngày, và thậm chí Rơm cũng cảm thấy u sầu hơn. Bạn có thể cho rằng tôi đang nói dối, nhưng tin tôi đi, nó là sự thật đấy. Mới đầu tôi cũng đã bị shock.

    Nấm lớn lên và ngày càng xinh đẹp hơn mỗi ngày. Và mặc dù cô ấy dường như đã chết và bất động, cô ấy trông vẫn già giặn hơn tất cả chúng tôi. Thời gian cũng vẫn tác động lên cô ấy. Có lẽ cô ấy không muốn quan sát bản thân mình đang lớn lên.

    Tháng 5


    Hôm nay Charlie và tôi đã nói về mẹ của Nấm. Bà ấy tên là Renee, và Charlie vẫn chưa nói về Nấm cho bà ấy biết.

    Có lẽ bạn đang nghĩ làm sao có thể giấu kín chuyện này khỏi bà. Nhưng Charlie có lý do để làm như vậy.

    Trước hết, Renee vừa cưới một cầu thủ bóng chày tên là Phil vào tháng 5, trước khi Bella chuyển đến Forks. Bà đã có mang, và vừa sinh em bé. Tên đứa trẻ là Lia, và bây giờ cô bé đã 3 tháng tuổi rồi. Charlie đã không muốn chất thêm gánh nặng lên vai bà, nhưng ông sẽ phải gọi điện sớm thôi để Renee có thể gặp con gái của mình.

    Ông muốn tôi ở đó khi ông gọi điện, để bà không phản ứng quá tệ và có thể nói nói chuyện với tôi nếu cần.

    Cuối cùng khi ông ấy gọi, bà đã quát thét ông trong suốt 3 tiếng đồng hồ liền trước khi nói chuyện với tôi. Chúng tôi đã có một cuộc trò truyện rất tốt đẹp, và Renee sẽ xuống sớm nhất có thể để gặp con gái bà.

    Và ngày cuối cùng của tháng cũng là sinh nhật Py. Mẹ đã 26 tuổi dù trông chỉ mới 21. Không ai tin mẹ đã ở vào cái tuổi ấy. Họ nghĩ bà đã chăm sóc chúng tôi quá tốt nên không thể trông trẻ như vậy.

    Tháng 6


    Renee bay đến vào tuần đầu tiên của tháng 6 để đến thăm Nấm. Và cuối cùng thì năm học cũng đã kết thúc. Tôi đã phát chán vì phải nghe những lời bình luận tồi tệ về Nấm phát ra từ cái miệng của tên Mike Newton.

    Bề ngoài của Nấm đã thay đổi kể từ lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.

    Khuôn mặt cô ấy có hơi đổi khác, và cơ thể cô ấy thon gọn cùng những đường cong trở nên nữ tính hơn.

    Renee khóc suốt vì đứa con đầu lòng của bà cho tới khi tôi đến và nói cho bà về tình trạng của Bella. Phần tồi tệ nhất khi phải đề cập với bà là việc Nấm sẽ bị mù.

    Sinh nhật của tôi vào ngày 20 và tôi sẽ 15 tuổi. Một năm tuổi nữa, và một năm nữa mà Nấm sẽ không nhớ về.

    Tháng 7.


    Sinh nhật của Chuối và Nữ là 2 ngày khác nhau vào tháng 7 do đó chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc đôi. Chuối và Nữ đã 16 tuổi. Họ không muốn có một chiếc xe hơi, nên chúng tôi tặng họ một vài món quà lớn thay vào đó.

    Tôi cũng thấy có một cái gì đó sai trái khi được vui vẻ và trò chuyện với bạn bè mà không có Nấm bên cạnh. Có lẽ tôi đang rút vào cái vỏ của chính mình. Hay có lẽ đó là bởi vì tôi đang lớn lên cùng sự say mê cô gái xinh đẹp đang bị nhốt trong chiếc lồng của mình đã làm tôi bị mê hoặc.

    Hoặc có lẽ tôi đã yêu cô ấy mất rồi.

    Tháng 8


    Ngày 15 tháng 8, tôi dành cả ngày tại bệnh viện để nói chuyện với Nấm. Tôi đoán điều này có thể hiểu được.

    Đã tròn 4 năm kể từ lần cuối tôi được mỉm cười với mẹ và chơi cút bắt với cha tôi. Đã 4 năm kể từ khi tôi thấy còn sống và vui vẻ, tôi được hôn họ và nói với họ rằng tôi yêu họ.

    Đã 4 năm…

    4 năm là 1 khoảng thời gian không dài mà cũng không ngắn. Bởi vì 4 năm có thể là khoảng thời gian mà Nấm ngủ say. Có thể cô ấy sẽ tỉnh dậy sớm hơn, hoặc trễ hơn .

    Sinh nhật Dâu là vào giữa tháng, và nhân viên bệnh viện đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật. Có khá nhiều nữ y tá thực tập đã tán tỉnh tôi, nhưng tôi chỉ để mắt đến một cô gái duy nhất mà thôi.

    Trường học cũng đã bắt đầu. Tôi không cảm thấy gì ngoại trừ cảm giác trống trải của chỗ ngồi cạnh bên mà tôi sẽ giữ cho cô gái tôi ngồi cạnh mỗi ngày.

    Nói về cô gái ấy, chúng tôi đang chạy đua rất nhanh trong việc đọc những tài liệu. Charlie đã đưa cho tôi một số cuốn sách trong phòng của cô ấy để tôi đọc cho cô ấy, nhưng thời gian của chúng tôi lại bị lấp đầy bởi những câu hỏi về toán học và những câu trả lời trong bộ môn xã hội.

    Tôi đang đợi cái ngày sẽ có một ai đó trả lời những câu hỏi mà tôi đã đặt ra cho cô ấy.

    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥
    ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥


    Tổng số bài gửi : 30
    Join date : 15/10/2010
    Age : 27

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re

    Bài gửi  ♥§αñþÿ▬©£ø×ë®▬®øߧ†εñ♥ Fri Nov 05, 2010 8:00 pm

    Lâu rồu mới post chap mới mời các bạn thưởg thuc

    Tháng 9


    Một ngày sau vụ cãi cọ với Mike, một lần nữa tôi lại thấy mình đang ở trong bệnh viện với cô gái tuyệt vời ấy. Cô ấy thật sự rất đẹp, dù trên cơ thể có những vết thẹo hay không đi nữa.

    Tôi kể với cô ấy về những gì chúng tôi đang học ở trường, làm thế nào để xử lý những bài tập toán cũng như suy nghĩ của tôi khi thử đăng ký vào đội thể thao. Tôi có cảm giác rằng cô ấy sẽ luôn ủng hộ những quyết định của tôi.

    Rồi tôi kể cho cô ấy nghe về cây piano của tôi. Tôi nói rằng cô ấy có thể đến và chơi nó, và tin tôi đi, điều này thực sự hiếm có. Tôi ít khi để Py lau rửa Elizabeth, và để ai chơi nó cả. Thực ra, tôi tự làm vệ sinh cây piano yêu quý của tôi bằng dụng cụ đánh bóng đặc biệt. Nó giống như một ngày đầy ắp các sự kiện vậy. Mọi người có thể cho rằng tôi bị ám ảnh, nhưng đó là cuộc sống của tôi.

    Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, và Charlie vẫn đang phục hồi. Ông vẫn chưa đến thăm cô ấy, nhưng tôi vẫn thường nói lại với ông về tình trạng của Nấm. Trời ạ, tôi thậm chí còn phải cam kết với bố cô ấy. Chúng tôi ăn trưa mỗi ngày, và tôi có mặt tại bệnh viện để nói về tình trạng của Nấm và việc chúng tôi sẽ làm gì khi cô ấy thức dây.

    Ông luôn cảm ơn tôi rất nhiệt tình vì những gì tôi đã làm cho con gái ông. Nhưng điều đó thật kỳ cục. Nó không hoàn toàn giống như là tôi làm điều đó cho cô ấy. Có lẽ tôi làm vì tôi thì đúng hơn. Mặc dù tôi chỉ ngồi đó trong vòng khoảng một tháng, nhưng cô ấy đã làm tôi bị nghiện như thể cô ấy là một loại ma túy vậy. Tôi ngồi với cô ấy hang giờ liền và kể với cô ấy mọi chi tiết về cuộc đời tôi mà chưa ai từng biết cả.

    Nhưng tôi vẫn biết rằng mình sẽ cảm thấy buồn như thế nào khi một ngày nào đó cô ấy tỉnh dậy và không nhớ một từ nào mà tôi đã nói.

    Tháng 10


    Vẫn không có thay đổi gì cả. Đã là tháng mới rồi, nhưng người con gái nắm giữ tâm trí tôi vẫn bất động trên chiếc giường của bệnh viện.

    Tôi ước gì có cách gì để tôi có thể giúp cô ấy, nhưng tôi biết trong tình huống này tôi cũng không thể làm cho tình trạng khởi sắc hơn là bao nhiêu. Chúng tôi đã đọc xong cuốn ”Đồi gió hú” và chuyển sang cuốn “Robinson Crusoe”. Cuốn sách này là một trong những cuốn sách yêu thích của tôi bởi những cuộc phiêu lưu và tình bạn giữa Thứ Sáu và Robinson.

    Tôi vẫn kể cho cô ấy về tất cả mọi thứ tôi học ở trường, tôi làm ghi chú rất cẩn thận để có thể đọc cho cô ấy nghe. Thật ra tất cả các giáo viên đã bắt đầu chú ý, và đều hỏi tôi về chuyện đó. Tôi nói với họ sự thật và tất cả họ đều đưa ra một câu trả lời : Thật ngọt ngào làm sao !

    Bản thật tôi thì không nghĩ nó ngọt ngào đâu. Tôi nghĩ về nó như một trách nhiệm thì đúng hơn. Nếu tôi không làm thì ai sẽ làm đây ?

    Charlie đã thích nghi rất tốt với cách tay mới. Nó là cách tay trái nên ông vẫn có thể viết bằng tay còn lại. Ông nói rằng nó ngày càng tốt hơn, bởi vì bây giờ ông có thể bắn súng bằng cả 2 tay. Vui mừng làm sao !

    Ngày Halloween trải qua tốt đẹp. Dâu và Esme hầu như phải ép tất cả chúng tôi phải đi. Rose và Emmet đóng vai là Frankenstein và cô dâu của Frank, Rơm thì vào vai một nàng tiên, Nữ là một chiến binh và người cuối cùng- tôi là một ma cà rồng. Tất nhiên là không có răng nanh rồi.

    mýa và Chuối đã chính thức hẹn hò, và tất cả chúng tôi đều phấn khởi về chuyện này. Một vài học sinh ở trường cho rằng chúng tôi thật kỳ quặc, và họ có lý do để nghĩ như thế. Bạn có muốn một vài lý do không? Tôi có thể đưa ra một số đấy.

    Họ nghĩ thật kỳ lạ khi tất cả chúng tôi đều trông có vẻ tái nhợt, và rằng Nữ với Mýa trông rất giống nhau.

    Họ nghĩ thật kỳ cục khi anh chị em chúng tôi hẹn hò với nhau, đặc biệt là khi chúng tôi đã sống chung nhà với nhau.

    Họ cho rằng thật kỳ lạ khi chúng tôi giỏi thể thao một cách khác thường và có thể chơi mọi môn thể thao với một sự dẻo dai hiếm thấy.

    Họ nghĩ thật kỳ lạ khi tôi có cơ 8 múi ( Đây là bí mật ! )

    Và cuối cùng, họ nghĩ thật kỳ cục khi tôi dành hết thời gian với một cô gái mù đang hôn mê.

    Nhưng tôi phải quả quyết rằng, tôi sẽ không đổi bất cứ thứ gì với thời gian bên cạnh Nấm đâu.

    Tháng 11


    Kỳ nghỉ gần như trôi qua thật nhanh chóng, và Charlie cuối cùng đã đến thăm Nấm. Tôi rời phòng để cho ông có được sự riêng tư, nhưng sau đó ông đã gọi tôi lại. Ông nói như thế là quá nhiếu đối với ông rồi.

    Và ông tự trách bản thân mình.

    Tôi đã cố gắng nói cho ông rằng đó không phải là lỗi của ông, nhưng Chalie không muốn nghe. Chúng tôi đã bật khóc, mặc dù bình thường thì đàn ông không bao giờ khóc cả.

    Nhưng tôi tin Charlie có lý do để khóc.

    Rồi ông cảm ơn tôi về mọi thứ tôi đã làm. Tôi đã cố nói rắng với tôi đó giống như là một đặc ân hơn, nhưng ông cũng không chịu nghe.

    Và ông nói rằng nếu ông có thể có một đứa con trai hoặc con rể, thì ông mốn nó phải giống như tôi. Điều đó đã đánh động vào tâm hồn tôi.

    Tháng này cũng là dịp lễ Tạ Ơn. Tôi dành cả ngày bên gia đình của tôi và chúng tôi cũng đã mời Charlie đến chung vui. Ông đồng ý, và dù không ai nói gì cả, nhưng chúng tôi có thể nói rằng chúng tôi đang thiếu một thứ gì đó, một ai đó rất quan trọng.

    Tháng 12


    Dù đã cố gắng không nghĩ đến danh sách quà Giáng Sinh khổng lố, nhưng tôi vẫn không thể làm được. Tôi phải tặng quà cho mọi người. Không phải là tôi đang than phiền đâu. Tôi yêu gia đình vĩ đại của mình. Ngoài những món quà cho những người tôi sống cùng, tôi cũng đã mua quà cho Charlie và Nấm.

    Với Dâu thì tôi tặng một chiếc áo blouse mới với tên của ông được thêu trên áo và một chiếc đồng hồ. Bố tôi luôn than phiền về việc ông không bao giờ biết giờ giấc cả.

    Tôi mua tặng Py một đôi hoa tai Tffany và chiếc vòng cũng của Tiffany dành cho mẹ. Bạn biết đấy, những thứ như thế luôn có sức mê hoặc mọi đứa trẻ. Dù gì đi nữa mẹ cũng sẽ có đầy đủ những thứ như thế thôi. Tôi chẳng lấy làm nghi ngờ chuyện đó chút nào.

    Một sợi dây chuyền lóng lánh cùng một chiếc máy duỗi tóc móc dành cho Rơm, chiếc máy của chị ấy vừa bị hư ba tuần trước. Nên chị ấy đã mất rất nhiều công sức để làm mái tóc đen của mình được gọn ghẽ như trước. Với Mýa thì là một chiếc váy mới cùng một vài đôi giày Jimmy Choo mà chị ấy rất thích khi xem được trên mạng vào tháng trước. Chuối được một bản thảo viết tay về bóng đá và một chiếc áo len, và Nữ được 2 chồng sách nói về Cuộc Nội Chiến. Anh ấy rất thích những thứ như vậy.

    Nhưng sau những vui mừng hân hoan của kỳ nghĩ lễ, tất cả chúng tôi vào bệnh viện trong ngày Giáng sinh. Những cô y tá đã làm tôi rất bất ngờ với một món quà, đó là chiếc chìa khóa để vào cửa sau của nhân viên. Họ biết tôi thích được thăm Nấm vào lúc nửa đêm khi tôi không ngủ được, hoặc vào sáng sớm để nói về mặt trời mọc. Đó là một trong những món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được.

    Giống như là tôi được ban tặng thêm nhiều thời gian hơn nữa.

    Vào lúc chập tối, tôi lấy xe đạp và sử dụng chiếc chìa khóa mới để vào bệnh viện. Rồi tôi vào phòng của Nấm để tặng quà cùng những bông hoa mà tôi tặng cô ấy mỗi tuần cùng món quà sinh nhật vào tháng 11.

    Và chính xác thì tôi đã tặng cô ấy những gì?

    Hãy chờ cho đến khi cô ấy mở quà.

    Tháng 1


    Hôm nay là ngày đầu tiên của năm và tôi đang ở tại bệnh viện. Một lần nữa Dâu đang bắt đầu cảm thấy lo lắng đôi chút. Nhưng bố tôi hiểu. Bố chỉ nghĩ có lễ tôi đang trở nên quá gắn bó với cô ấy.

    Còn với Py thì mẹ không thể cảm thấy vui hơn. Bà nghĩ rằng có lẽ có chuyện gì đó giữa 2 chúng tôi (hoặc chưa có gì) và bà muốn tôi đến với cô ấy nhiều hơn là tôi đang làm nữa.
    Tháng này là sinh nhật của Mýa, và chị ấy đã thi đỗ bằng lái xe. Điều này có nghĩa là nhà chúng tôi có 2 người có thể lái xe đến trường. Và cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi không phải chen chúc trong một chiếc xe nữa. Chị ấy được tặng một chiếc BMW màu đỏ sáng bóng, và chị ấy không thể vui hơn nữa.

    Có thể tôi có mối quan hệ khá tốt với gia đình, nhưng những học sinh ở trường thì không thèm quan tâm đến tôi nữa. Tôi bắt đầu nghĩ là bọn chúng chẳng bao giờ quan tâm cả.
    Không ai hiểu tại sao tôi lại muốn dành nhiều thời gian đến thế cho một cô gái không thể làm bất cứ thứ gì cả bởi vì về cơ bản cô ấy đang sống đời sống thực vật. Nhưng tôi vẫn tin là có hy vọng.

    Có hy vọng rằng cô ấy đang lắng nghe tôi và hiểu những gì tôi nói. Tôi biết rằng Nấm Swan sẽ luôn giữ những bí mật của tôi an toàn.
    VuaPhaTrinh
    VuaPhaTrinh


    Tổng số bài gửi : 73
    Join date : 06/11/2010
    Age : 27
    Đến từ : việt nam

    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re: [Longfic] Loving You Blindly

    Bài gửi  VuaPhaTrinh Sun Nov 07, 2010 8:51 pm

    sax ,đọc song muốn lòi con mắt ra luôn
    nhưng mà good ,mai mốt bạn làm nghề sáng tác truyện chử được á ,mau mau ra chapter
    nhá
    [Longfic] Loving You Blindly  958464 [Longfic] Loving You Blindly  362686 [Longfic] Loving You Blindly  362686 [Longfic] Loving You Blindly  362686 [Longfic] Loving You Blindly  362686

    à sẳn tiện cho hỏi ,mấy nhân vật đó inspiration từ các biệt danh của member trong 8/1 hả bạn

    Sponsored content


    [Longfic] Loving You Blindly  Empty Re: [Longfic] Loving You Blindly

    Bài gửi  Sponsored content

      Similar topics

      -

      Hôm nay: Tue May 07, 2024 11:06 pm